Khúc dạo đầu của những ngày giông bão
Trong căn phòng trọ chỉ rộng chừng mười mét vuông ở ngoại ô thành phố, ánh đèn vàng hắt xuống chiếc bàn học cũ. Bên ngoài, mưa lất phất rơi, gió xào xạc. Anh H., 32 tuổi, ngồi xếp gọn lại đống quần áo vừa giặt, liếc sang hai con gái đang ôn bài.
Anh kể, giọng trầm xuống:
“Tôi mắc bệnh nền từ hồi thanh niên. Nhiều lúc tưởng mình chẳng làm nổi việc nặng, nhưng rồi vì các con, tôi phải quên đi cả bệnh tật.” Ngày đó, anh có một gia đình nhỏ, một người vợ và hai đứa con gái xinh xắn. Tưởng rằng hạnh phúc sẽ theo anh đến cuối đời, nhưng một ngày, vợ anh lặng lẽ bỏ đi, để lại khoảng trống lớn không gì bù đắp được.
Mưu sinh giữa vòng xoáy cơm áo
Ngay sau cú sốc ấy, anh biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài đứng dậy. Sáng phụ hồ, trưa bốc vác, tối chạy xe chở hàng thuê. Ngày nào cũng hơn 12 tiếng ngoài đường, đôi bàn tay chai sần, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi chỉ nghĩ, nếu mình bỏ cuộc thì hai đứa sẽ ra sao? Nên dù mệt cỡ nào, tôi vẫn cắn răng làm.” – anh nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng đủ để các con không bị đói bữa nào và không phải nghỉ học.
Những “trợ lý” bé nhỏ
Con gái lớn của anh nay học lớp 3. Sau giờ học, bé biết quét nhà, rửa chén, thậm chí tập nấu cơm để đỡ đần bố. Có những tối anh về muộn, mâm cơm giản dị đã được bày sẵn, bát canh rau còn bốc khói.
Cô em út học mẫu giáo, nhỏ xíu nhưng luôn ríu rít kể chuyện lớp, rồi leo lên ghế “đấm lưng” cho bố. Những cử chỉ vụng về ấy khiến anh thấy mọi mỏi mệt đều tan biến.
“Có hôm tôi làm về muộn, thấy con lớn vo gạo, con nhỏ ngồi hát một mình, tôi thương đến nghẹn.” – anh nhớ lại.
Hạnh phúc giản đơn mà bền vững
Trong căn nhà trọ không có tài sản gì đáng giá ngoài vài bộ quần áo và một chiếc quạt treo tường cũ, tiếng cười vẫn vang lên mỗi tối. Với anh, hạnh phúc chẳng phải điều xa xôi.
“Chỉ cần ba bố con ăn cùng nhau, ôm nhau ngủ, sáng mai vẫn nhìn thấy nhau là tôi mãn nguyện rồi.” – anh mỉm cười.
Dù cuộc sống còn chật vật, anh chưa từng để con bỏ lỡ một buổi họp phụ huynh, chưa bao giờ để các con mặc cảm với bạn bè. Anh hiểu rằng tri thức là tấm vé duy nhất để con thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nghèo khó.
Ngọn lửa trong căn phòng nhỏ
Nhiều người gọi anh là “người đàn ông thép” vì nghị lực phi thường. Nhưng anh chỉ lắc đầu: “Tôi không thép, tôi chỉ là một người cha. Mà cha thì không được phép bỏ cuộc.” Nhìn lai đứa trẻ ríu rít bên bố, ai cũng hiểu, trong căn phòng trọ nhỏ ấy đang thắp sáng một ngọn lửa – ngọn lửa của tình thương, của ý chí không khuất phục trước số phận. Một ngọn lửa đủ để sưởi ấm cả những ngày đông lạnh nhất và soi đường cho tương lai của ba cha con.
xsjyBldb
555